Nguồn: http://yume.vn/news/tam-tinh/tan-man-cuoc-song/bach-khoa-huong.35A98F1C.html
Bách Khoa vào hè theo những cơn dài mưa ngập lối, ừ thì mưa... Bỗng
thấy tên ngôi trường mà mình tôi gắn bó hơn ba năm nay sao bình dị và
thân thương đến lạ. Những dãy nhà cao thấp tồn tại hơn nửa thế kỉ, những
chiếc áo xanh âm thầm, những góc khuất ghế đá dưới hàng cây, những dãy
bàn gỗ cũ mèm luôn chật người ngồi và những hàng lim thân to vừa hai
người ôm. Những cây lim ấy, đứng trên lầu 6 nhà B4 ta như nhìn thấy một
dải vàng tươi bắt ngang trời vào đầu những ngày nắng sớm, gió trên không
thâm trầm lướt nhẹ qua những ngọn cây vàng mang theo hương thơm mơ hồ
nào không hiểu nhưng hẳn nhiên là một thứ hương làm se sắt lòng người,
nếu bất chợt sung sướng thì có lẽ ta gọi ngay đó là Bách Khoa hương.
Những giờ giải lao, thích ra ngoài cố hít hà chút hương thơm thân thuộc,
phút chốt bỗng quên ngay những bài toán khó!
Rồi mưa ngang qua, những chùm hoa lim rơi lất phất từng đợt, như tấm
thảm lâu ngày rũ bỏ những bụi vàng, chảy thành dòng theo mé sân bóng
thành một đường viền đọng lại cuối con đường ngập lá. Có một lối nhỏ
ngắn chéo ngang từ thư viện đến Khoa Xây dựng nay bỗng mọc toàn hoa dại.
Giữa lớp cỏ xanh mởn sau vài trận mưa, lốm đốm những cánh hoa nhỏ nhẹ
phơn phớt vàng, ngày qua từ tốn thêu dệt tấm thảm xanh ấy một sắc nồng
nàn hiếm có. Hoa vươn lên từ đất, hoa bay xuống từ trời:
“Bấy nhiêu hoa vàng, tôi làm gì với bấy nhiêu hoa?”
Bách Khoa vào chiều một cách xa lạ, như cái chạm khẽ của những ngày mưa
đầubên ô cửa sổ khi cái chớm lạnh hanh khô ùa về trong lặng lẽ, cô bạn
cũ lâu ngày không gặp “xin cái hẹn chàng kỹ sư” trước cổng trường. Cô
lòng vòng mãi, ly sting làm sắc đỏ nhạt dần giữa nắng chiều vương vãi,
cô nói không hiểu sao lại muốn gặp một ai đến thế, đơn giản là ngồi ngắm
phố phường, rồi nghe ai đó bâng quơ vài giọng văn mượt mà, thế thôi...
tôi cười... Cuộc sống này đơn giản thế sao, đó có phải là lúc thấy thật
yếu lòng của trong sâu thẳmnhững cô cậu tuổi đôi mươi bắt đầu tìm thấy
lối đi riêng cho mình trên đường đời tưởng chừng không ngơi nghỉ, tôi
như kẻ bị bỏ bùa mê giữa bộn bề cảm xúc, rõ ràng là không có gió mà sao
tôi thấy sợi tóc mây non nớt của cô hoài phơ phất, có điều gì huyền hoặc
trong đôi mắt đen láy của người con gái tuổi hai mươi này, tôi không
thể hiểu nhưng sao tâm trí lâng lâng khó tả?
... Tìm đâu sự bâng khuâng bất chợt thế?
- Im lặng chút coi
- Làm gì
- Ngắm phố
- Không phải muốn gặp người ta sao
…
- Thế đấy, rõ ràng là trời rất trong, cũng chẳng phải là lúc để bắt đầu lại, không phải mọi thứ luôn ngừng rơi đấy sao?
- Thôi cái giọng điệu văn chương đó đi!
Sinh viên Bách Khoa thường không khoa trương, ừ thì vốn dĩ đó là cái bản chất của dân kĩ thuật.
0 comments :
Post a Comment